PHẠM HỔ

TIỂU sử:

TÁC phẩm chính:

TRÍCH dẫn:

Em biết là anh đang ở đâu...!

Thư anh viết về
Chỉ ghi hòm thư bằng chữ số
Em làm sao biết rõ
Anh ở nơi nào...

Nhưng em biết là anh đang ở đâu...!

Nghĩ đến các anh đêm hành quân thâu sáng
Em muốn được nhìn đôi chân anh vượt hết dốc đèo cao
Nghĩ đến các anh ngày đào hầm đánh lấn
Em muốn mang cho anh chiếc khăn mát anh lau...
Em biết: anh luôn nghĩ với em những điều em nghĩ
Về hôm nay, về mai ngày thắng Mỹ
Anh đi rồi, em bỗng thấy yêu làng xóm mình hơn
Càng hiểu sâu xa hai chữ: Tiền phương!

Tự hào về anh trong mỗi tin chiến thắng
Em chắc anh đẹp hơn sau mỗi lần ra trận
Khi kẻ thù còn mưu cướp nước ta
Ðẹp nhất vẫn người cầm súng đi xa...

Em hiểu lắm: biết chờ đợi cũng là hạnh phúc
Với niềm tin yêu ở người đáng yêu nhất
Em chờ anh, không ngại chuyện dài lâu
Như xưa ông bà, cha mẹ đã chờ nhau

Thư anh viết về
Chỉ ghi hòm thư bằng chữ số
Em làm sao biết rõ
Anh ở nơi nào

Nhưng em biết là anh đang ở đâu...!

Anh đang ở nơi nào súng nổ
Anh đang ở nơi kẻ thù gục đổ
Ðang ở trong niềm thương nhớ của em!

1971.


Nhớ má

Chủ nhật trời mưa bay lất phất
Nhớ Má con ngồi nhìn mưa rơi
Hai mươi năm mới về gặp mặt
Con lại ra đây một tháng rồi!

Nhớ Má chiều nào giữa Hội an
Con về chưa dám nói là con
Mẹ già yếu quá đâu còn sức
Ðón một niềm vui quá ước mong.

Con giả làm người bạn của con
Thế thôi mà Má đã mừng rơn
Chút gì gần gũi thằng con nhỏ
Với Má đều hơn cả bạc vàng.

Khi biết là con, trời! Má khóc
Chính con cũng thấy tựa chiêm bao
Nhìn Má đưa tay lau nước mắt
Biết Má thương con đến mức nào!

Mắt lòa, Má cố nhìn cho rõ
Má đoán nhiều hơn, Má rất vui
-"Nó vẫn như xưa, không thấy khác
Giọng nói pha vài giọng Bắc thôi".

Rồi Má sờ đầu, Má nắn tay
Ðể xem "thằng nhỏ" béo hay gầy
-"Má lo con chết vì bom đạn
Ðâu biết con vui khỏe thế này!".

Rồi Má giục nhà lo bữa ăn
Tự tay Má cũng xuống góp phần
Bữa cơm Má gắp cho đầy bát
Ngon ngọt bao năm, dồn một lần.

Thế đấy, nhìn mưa con nhớ hết
Từng lời Má nói cách Má vui
Từng ngón tay già da lỏng thịt
Và bao năm, dáng Má đứng ngồi...

Vẳng tiếng còi xa, mưa vẫn rơi
Nhớ thương nay đã khác xưa rồi:
Chỉ hai tiếng rưỡi bay vào đó
Con đã ngồi bên Má, Má ơi!

Hà nội, 11-1975.